KHTH
Như một lẽ tất nhiên của cuộc sống, sự vật có phát triển-có lụi tàn, cuộc đời của mỗi người có cống hiến và an dưỡng khi tuổi đã về chiều. Là 1 trong 22 nhân viên y tế của Bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Nam sắp về nghỉ hưu trong năm 2014, tôi xin chia sẻ với các đồng nghiệp thân yêu còn đương chức những cảm nghĩ của mình trước lúc chia tay. Trước ngưỡng cửa của người về và kẻ ở, tôi đang vui, đang lo âu hay đang buồn?
Tôi đang vui? Vâng, tôi vui nhiều lắm. Tôi vui vì mình đã trải qua cuộc sống với những cống hiến và thành công. Hơn ba mươi năm với những vui buồn trong công việc của người điều dưỡng; cũng như bao đồng nghiệp, niềm vui và nỗi buồn của chúng tôi chịu ảnh hưởng từ số phận của những người bệnh. Những đêm thức trắng để chăm sóc, phục vụ; người bệnh cũng thân thiết như người nhà của chúng tôi vậy. Chúng tôi vui khi họ được trở về nhà, lao động, hòa nhập cuộc sống. Những lời cảm ơn, nụ cười của người nhà và người bệnh có lúc còn theo chúng tôi vào trong những giấc ngủ chập chờn. Chúng tôi biết các thế hệ đàn em hôm nay giỏi hơn, năng động hơn chúng tôi ngày xưa; chúng tôi hoàn toàn tin tưởng các em; mong rằng sự nghiệp chăm sóc sức khỏe người dân sẽ được các em thực hiện trọn vẹn, chỉnh chu hơn.