Bs Nguyễn Thị Kiều Trinh -
Ánh mắt của người phụ nữ bồng đứa bé sơ sinh mồi côi mẹ cứ mãi ám ảnh tôi trên xe cho đến khi trở về nhà. Điều này thôi thúc tôi viết vài cảm nhận của mình về số phận của những người phụ nữ vùng cao .. làm mẹ.
Nơi chúng tôi đến là một trạm xá xã của một huyện miền núi. Từ TTYT huyện đến trạm xá này mất hơn 20 cây số. Trạm xá thật khang trang, nhưng ít bệnh nhân đến khám. Làm việc trước với cán bộ y tế miền núi, họ đã hẹn giúp những người nhà ra trạm để chúng tôi đến làm việc với người nhà. CBYT ở đây bảo, nếu đến tận nhà thì phải mất hơn một buổi nữa mới đến được. Tôi tưởng tượng đến khoảng cách và sự đi lại thật sự khó khăn cho những người dân vùng cao từ những khu nhà của họ được gọi là nóc, sau đó đến thôn rồi mới đến xã.
Những người dân ở đây vẫn còn quá lạc hậu so với những gì tôi tưởng tượng. Được dịp phỏng vấn người nhà cả hai trường hợp, tôi mới thấy những nguy hiểm nơi đây khi nói về chuyện Làm mẹ. Những người phụ nữ ở đây đa số không đi khám thai và sinh tại nhà.
Trường hợp 1 là một trẻ vị thành niện 17 tuổi, học sinh dân tộc nội trú, đang học lớp 12. Cũng vì xa nhà, yêu đương quá sớm, không làm chủ bản thân, bạn ấy có bầu. Sợ quá, bạn ấy giấu diếm luôn cha mẹ và người thân trong nhà, cho đến lúc đau bụng sinh, cả nhà mới tá hỏa. Vậy là theo phong tục tập quán của người dân, một cái sạp được làm ngay tại nhà, 2 dây vải được kéo từ trên nhà xuống để giúp cho cô ấy vượt qua cơn đau đẻ. Sau 5 tiếng vượt cạn, người mẹ sinh ra mất máu quá nhiều, người nhà không biết làm gì ngoài chuyện cúng bái để thần linh phù hộ. Người mẹ trẻ ấy đã tử vong để lại đứa trẻ thơ dại. Ngày hôm qua, bác gái dâu của nó cũng bồng đến gặp chúng tôi. Thấy đứa trẻ thật thương tâm. Tôi hỏi cô ấy, mang thai em sinh tại đâu. Bản thân cô ấy cũng sinh tại nhà..