Cảm tác từ một đêm trực

CN Trịnh Thị Xuân Thúy - Khoa Cấp Cứu

Đêm chuyển dần về khuya

Không gian càng yên tĩnh

Trên đường phố vắng tanh

Tiết trời se se lạnh

Đảo mắt nhìn xung quanh

Nhà nhà đều kín cửa

Mọi người đã bắt đầu

Chìm dần vào giấc ngủ

cap cuu

Nhìn vào trong bệnh viện

Thấy như vẫn “ban ngày”

Mọi hoạt động nơi đây

Không bao giờ ngừng nghỉ

Ánh điện vẫn sáng trưng

Cữa khoa, phòng vẫn mở

Chuông điện thoại vẫn đổ

Máy móc vẫn chạy đều

Tất cả vẫn còn thức:

Người cấp cứu bệnh nhân

Người chụp phim, siêu âm

Người thì làm xét nghiệm

Bác sỹ vẫn hội chẩn

Chuyển mổ cấp cứu ngay

Cứ xong hết lượt này

Rồi đón tiếp người khác

Công việc như dòng thác

Có bao giờ ngừng đâu

Hỏi anh: ngủ lúc nào?

Anh cười: tôi không ngủ!

Vì người bệnh đang đau

Chúng tôi nỡ lòng nào

Nằm yên chợp mắt được.

Cho dù đêm có khuya

Mắt anh vẫn sáng rực

Óc anh vẫn còn tinh

Đôi tay càng khéo léo

Đôi môi vẫn tươi cười

Không một lời than vãn.

***

Nhìn lên bầu trời cao

Ánh sao bắt đầu nhạt

Bình minh đang lên dần

Ông mặt trời ló dạng

Một đêm nữa trôi qua

Họ đều cùng thức trắng

Một phút nghĩ chạnh lòng

Càng thương càng cảm phục

Vì đó cũng con người

Đều bằng xương bằng thịt

Không phải là thần thánh

Cũng không phải siêu nhiên

Nhưng họ có trái tim

Và tấm lòng “từ mẫu”

Thật yêu quý biết bao

Người chiến sỹ áo trắng

 


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn:

Lần cập nhật cuối lúc Thứ năm, 05 Tháng 11 2015 17:25